“Thiền định đặt làm thể, trí tuệ đặt làm mạng
Linh hồn nhập liên hoa, siêu sanh vào cõi Niết Bàn”
(Lới Đức Huỳnh Giáo Chủ)
Trần Văn Lợi
Một vấn đề mà từ nhiều triệu thế kỷ đến nay đã gắn liền và gần như đồng hóa hẳn với nhơn loại nói riêng và tất cả sinh vật nói chung, ấy là lẽ sống .
Phải, lẽ sống là động cơ chính yếu thúc đẩy hết thảy mọi hành tác ở thế gian này
Từ ông vua trên ngôi cao, vị công chức nơi văn phòng cho đến anh công nhân trong hầm mỏ âm u hay bác nông dân tay lắm chân bùn giữa đồng nội… tất cả điều đổ hết tâm cơ trí não, dốc hết sức lực mồ hôi để đổi lấy cái lẽ sống.
Nhìn ra xung quanh, ta thấy từng đàn ong xúm xít nhau xây tổ, đàn kiến đang hì hục khuân mấy hạt bắp rơi, bên cạnh, cây xoài đang vươn mình lên cao hứng nắng ấm còn rễ thì cố cấm sâu xuống lòng đất để hút lấy nước, lấy phân
Trùng trùng điệp điệp loài hữu tình đang sống và đang bảo trì sự sống ấy một cách chặt chịa.
Nhưng thật là tai hại khi đối với lẽ sống, một điều đã chế ngự lên chúng ta từ vô lượng kiếp, quay chúng ta như một cái bông dụ, đối lại ta đã tôn thờ nó như một đại ân nhân, cưng chìu nó như trứng mỏng mà ta lại chẳng dám phanh phui ra xem coi thực thể nó là gì và cứu cánh rốt ráo của nó sẽ đến đâu?
Nhà kinh tế học, khi đánh giá mức sống của một quốc gia, thường căn cứ vào lợi tức thu nhập hoặc lãi suất có được từ các nghành mậu dịch của nước đó.
Trong gia đình, nếp sống được cho là đầy đủ hay thiếu thốn cũng quy định bởi số thu nhập làm ra được bao nhiêu của mõi năm, bua bán lời lỗ thế nào, cách ăn uống có khấm khá hơn không, quần áo, xe cộ, của cải sắm thêm nhiều hay ít ?
Té ra, mức sống chính là điều kiện vật chất nhầm đáp ứng các nhu cầu như ăn, mặc, ở của con người, mà ăn, mặc, ở lại là những điểm cần thiết đòi nài của xác thịt.
Vậy chính là xác thân đã làm căn bản cho sự sống của con người, cũng như thân con chó con gà, thân côn trùng thảo mộc đã làm căn bản cho lẻ sống của chúng.
Thân tồn tại, còn cảm giác, có hơi thở ra vô, tất cả những thứ đó điều là hiện tượng của sự sống. Sinh vật còn có nó là còn sự sống, không có nó thì coi như sự sống chấm dứt.
Thân vốn dĩ có đủ các giác quan: mắt, tai, mũi, lưỡi, xúc, ý. Các giác quan này thường xuyên tiếp xúc với mọi trần cảnh tương ứng bên ngoài như hình sắc, tiếng tăm, mùi vị, cọ đụng và tất cả các sự vật phát sinh ra rung động gồm có khoái lạc hay đau khổ.
Đây là sự linh hoạt của xác thân ở giai tầng tinh tế là mạng sống của loài hữu tình.
Một khi ta đặt thân làm gốc và sống với mọi cảm xúc do giác quan đem lại thì mục tiêu tối thượng của lẽ sống dĩ nhiên là các nguồn khoái lạc phát sinh từ đó.
Để bảo tồn lẽ sống, người ta lo tẩm bổ xác thân là điều trước nhất, tiếp theo là việc tìm cầu các đối tượng để thỏa mãn các giác quan như: sắc đẹp, tiếng hay, mùi thơm, vị ngon, mặc đẹp, quyền cao…
Quan niệm sống ấy, từ vô thỉ đã làm hành động cho muôn loài vạn vật. Ngay cả chúng ta, mỗi khi nghĩ đến lẽ sống của mình thì liền đó ta hiện tưởng ngay đến xác thân cùng sự sung sướng hay đau khổ nơi đó.
Mổ xẻ, phăng tìm đến tận ngọn nguồn cuộc sống, ta thấy nó là một chuỗi dài hỗn độn được chấp vá muôn ngàn thứ vay mượn khác nhau.
Ngay như thân này: cây cỏ, thịt thú cầm bồi bổ nên xương thịt; nước sông hồ đem vào làm chất lỏng; hơi nóng thiên nhiên hấp thụ thành thân nhiệt; khí trời ra vô làm buồng phổi lưu thông. Thực thể của xác thân chỉ là một đống vật chất giả hợp, trong đó hàng tỷ tỷ tế bào luôn chuyển biến từng giây qua bốn chu kỳ: sanh ra, tồn tại, thay đổi và tiêu diệt, còn giác quan vốn từ xác thân mà có và những rung động cũng nhờ ở sức tác động của muôn tạp cảnh lăn xăn biến hóa bên ngoài.
Xác thân giả hợp vay mượn, cảm giác giả hợp vay mượn nhưng ta đã lầm nhận nó làm ta và lấy đó làm lẻ sống của mình thì lẻ sống ấy không chút gì chơn thật cả.
Lẻ sống chơn thật phải đặt biệt thuần nhất và điều cần yếu là phải của mình chứ không phải vay mượn, có nghĩa là nó không phải bị lệ thuộc nơi ngoại cảnh và cũng chẳng phải cuộc hạn trong cái thân thịt xương ô trược giả trá này. Đây chính là nguồn chính lực an ninh, độc lập tuyệt đối.
Vạn cảnh muôn tượng sai biệt không còn gây được một tác dụng gì, nên đương nhiên lẻ sống ấy luôn tồn tại trong tính chất vắng lặng và bất biến. vắng lặng nên xa lìa tất cả náo động phiền nhiễm: tranh chấp, bạo hành…và bất biến nên hằng còn chẳng thay đổi, không như xác thân, hết trẻ đến già, hết mạnh đến đau rồi chết chóc khổ sầu.
Thể tánh bình lặng như nhiên sẽ diễn suất ra vô lượng ứng dụng linh diệu. Bởi vì tự nó đã thoát khỏi khung kính của mọi thành kiến do tập quán mê lầm huân tập từ nhiều đời nhiều kiếp. Hình ảnh chơn lý hốt nhiên hiển hiện một cách hoàn toàn tự do, cũng như mặt nước bình lặng, không bị gió bạt sóng lùa thì cả trời xanh vô tận cả tăm cá bóng chim khỏi cần vẫy gọi cũng hiện lên sáng rỡ làu làu.
Giác quan không còn là nơi phát sinh ra những dao động rối ren nữa mà được dùng để soi thấu chơn tướng của vạn pháp và tầm hoạt động sẽ vượt quá thời gian, không gian vô biên tế.
Là sinh vật, ta không bao giờ phủ nhận bản năng sinh tồn của mình, trái lại, ta rất cần sống, ta đội ơn tạo hóa đã ban rãi sự sống một cách đồng đều cho khắp cả sinh linh. Ta luôn giữ gìn và khai thông nguồn sống, luôn chăm sóc, vun vén nó như vun vén ngọn lửa thiêng, ta muốn ngọn lửa mãi mãi không tắt và ngày càng sáng chói thêm lên.
Chính vì thế nên ta không thể chấp nhận được một lẻ sống phát nguyên từ xác thân và sống nhờ những khoái lạc nơi các giác quan, khổ đau giả tạm.
Hãy lấy các bản nguyên vắng lặng làm nền tảng cho lẻ sống của mình và chúng ta sống đây là sống bằng cái linh tri giác ngộ, lấy đó làm hơi thở, lấy đó làm nhịp đập trái tim cũng như đêm tối có được cặp mắt thần nó sẽ giúp ta thấy rõ đường đi và tránh khỏi hầm hố, gai trông hiểm nạn.
Giữa cõi đời nhiễu nhương ô trọc, mang lấy xác phàm bẩn thiểu tanh hôi, nhưng khi ta sống được bằng lẻ sống chơn thật như vậy, do ảnh hưởng của tâm hồn thành khiết ta sẽ cảm nhận một nguồn an vui thanh thản. Cũng như đóa hoa sen kia, vẫn giữ được hương vị thơm lành dù thân dập dùi trong ao tù, lung trấp.
Ngưỡng cửa của bầu trời tịch diệt đang mở rộng thênh thang và thế giới bao la, cõi vạn pháp đồng qui, rực rỡ sắc thái thường trụ chơn thật, an vui chơn thật, bền bĩ chơn thật và trong sạch chơn thật đang chờ đón chúng ta, những người biết sống chơn thật.