(Do chính tay Ngài viết)
Ngày 18 tháng 5 năm Kỷ-Mão, vì
thời-cơ đã đến, lý Thiên-Đình hoạch-định, cuộc nguy-cơ thảm-họa sắp tràn
lan. Ta đây tuy không thể đem phép
huệ-linh mà cứu an tai-họa chiến-tranh tàn khốc do loài người tàn-bạo gây nên, nhưng
mà thử nghỉ: Sinh trong vòng đất Việt-Nam nầy, trải qua bao kiếp trong địa-cầu
lăn-lộn mấy phen, tùy cơ pháp chuyển
kiếp luân-hồi ở nơi hải-ngoại để thu-thập những điều đạo-học kinh-nghiệm huyền-thâm, lòng mê-si đã
diệt, sự vị-kỷ đã tan mà kể lại nguồn gốc phát sinh, trãi bao đời giúp nước vùa
dân cũng đều mãi sinh-cư nơi đất Việt. Những tiền-kiếp dầu sống cũng là dân quan đất Việt, dầu thác, cũng quỷ
thần đất Việt chớ bao lìa. Những kiếp
gần đây, may-mắn gặp minh-sư cơ
truyền Phật-Pháp, gội nhuần ân-đức Phật,
lòng đã quảng-đại từ-bi, hiềm vì nổi
cảnh quốc phá, gia vong, máy huyền-cơ đã định, lòng thương trăm họ vướng cảnh, đồ lao, chi xiết xót thương chúng
sanh vạn khổ.
Nghĩ lúc còn làm người trong biển
tục, lăn-lộn chốn mê đồ, mà chẳng quản thân giúp thế cứu dân, vong thân vị
quốc, huống chi nay cơ mầu đà thấu tỏ,
sớm chiều hầu chơn Phật nghe kinh,
ngao du tứ-hải, dạo khắp Tiên-bang, cảnh an-nhàn của người liễu-đạo, muôn ngày vô sự, lóng sạch phàm tâm, sao chẳng ngồi
nơi ngôi vị hưởng quả bồ-đề trường thọ mà còn len-lỏi xuống chốn hồng-trần,
đặng chịu cảnh chê khen? Vì lòng từ-ái chứa-chan, thương bách-tính tới hồi tai-họa. Phật-Vương
đà chỉ rõ máy diệu huyền chuyển lập hội Long-Hoa, chọn những đấng tu hành
cao công quả để ban cho xứng vị xứng ngôi, người đủ các thiện-căn để giáo truyền Đại-Đạo, định ngôi phân thứ
gây cuộc Hòa-Bình cho vạn quốc chư bang.
Thiên-Tào đã xét định, khắp chúng
sanh trong thế-giới trong cái buổi Hạ-Nguơn nầy, say mê vật-dục, chìm đắm trong
biển lợi-danh, gây nên nghiệp-quả, luật trời đà trị tội xét kẻ thiện-căn thì
ít, người tội-ác quá nhiều, chư Phật mới
nhủ lòng từ-bi cùng các vị chơn-Tiên
lâm phàm độ thế, trước ra công cứu khổ, sau chỉ rõ cơ-huyền, khuyên kẻ thế hướng thiện quày đầu, cải tà quy chánh thì mới mong Thiên
Đình ân xá bớt tội căn để kịp đến
Long-Hoa chầu Phật, trước biết rõ luật
Trời thưởng phạt, cùng hữu duyên nghe
Phật pháp nhiệm mầu, kiến diện bậc
Chơn-Sư, tu hành mau đắc quả,
sau làm dân Phật quốc hưởng sự
thái-bình, bởi đời nầy pháp-môn bế mạc, Thánh đạo trăn vu, người tâm trí tối
đen, đời lắm Ma-Vương khuấy rối. Ta là
một trong các vị cứu đời ấy. Ai liễu Đạo
nơi quốc-độ nào thì cũng phải trở về quốc-độ ấy mà trợ tế nhân dân; vì thể lòng từ-bi bác-ái cùng thù đáp những linh hồn đã trợ duyên trong nhiều kiếp giúp Ta
nương cậy tu hành, nên ngày 18 tháng 5 năm Kỷ-Mão, Ta hóa hiện ra đời cứu độ
chúng sanh. Tuy là nhơn-dân mới rõ pháp
mà tưởng rằng Ta thượng xác cỡi đồng chớ có dè đâu chuyển kiếp đã từ lâu chờ đến ngày ra trợ thế. Nên phương pháp của Ta tùy trình-độ cơ cảm
của Tín-nữ Thiện-nam, trên thì nói
Phật-pháp cho kẻ có lòng mộ Đạo qui căn, gây gốc thiện-duyên cùng Thầy Tổ, dưới dùng huyền-diệu của Tiên-gia độ bịnh
để cho kẻ ít căn lành nhờ được mạnh mà cảm lòng từ-bi của Chư Vị với Trăm Quan,
thảm-thiết lê dân lầm than thống-thiết, mà tai lành nghe tựa hồ như nhớ như
quên, nên kẻ xa xôi từ-văn chẳng tới, người láng-diềng tiếng kệ nhàm tai. Đến trung tuần tháng tám, Ta cùng Đức-Thầy
mới tá hiệu Khùng Điên, mượn bút mực
tiết lộ lấy Thiên-cơ, truyền cho kẻ xa gần đều rõ biết hầu ăn-năn cải quá
làm lành, còn kẻ chẳng tỉnh tâm sau đền tội cũng chẳng trách Phật Tiên không
chỉ bảo.
Vẫn biết đời Lang-sa thống trị, phép
nước nghiêm-hình, dân chúng nếu yêu thương sẽ lắm điều hiềm khích: Nhưng mà Ta
nghĩ nhiều tiền kiếp Ta cũng hy-sinh vì Đạo, nào quản xác thân. Kiếp chót nầy đây há lại tiếc chi thân phàm
tục, song vì tình cốt-nhục tương thân, cũng ủng-hộ, chở che cho xác phàm bớt
nỗi cực hình.
Bạc-Liêu, ngày 18-5 Nhâm-Ngũ (1942).